Ngày còn khỏe mạnh, mẹ tôi chẳng mấy khi đoái hoài đến tấm thẻ BHYT. Nếu chẳng may ốm đau vặt, bà thường chọn BV tuyến Trung ương hoặc BV tư nhân, bởi tâm lý “ngại khám BHYT”. Cho đến một lần mẹ tôi ốm nặng, mọi suy nghĩ của bà về tấm thẻ BHYT thay đổi hẳn.
Mấy năm trước, dù con gái công tác trong ngành BHXH, nhưng mẹ tôi cũng chẳng nghĩ đến việc tham gia BHYT để phòng thân. Thậm chí, bà còn từ chối dùng tấm thẻ BHYT mà con cái mua cho. Bởi, trong tâm trí của bà thường bị ám ảnh với cảnh xếp hàng làm thủ tục KCB BHYT, hoặc cảnh người bệnh BHYT bị nhân viên y tế đối xử không đúng mực...
Tấm thẻ BHYT giờ là bạn đồng hành của mẹ tôi
Cho đến một lần mẹ tôi ốm nặng, mọi suy nghĩ của bà về tấm thẻ BHYT thay đổi hẳn. Từ một người hoạt bát, năng nổ, giờ đây mọi sinh hoạt cơ bản của bà đều cần có sự hỗ trợ của người nhà. Bệnh tật khiến sức khỏe suy yếu, nên tinh thần mẹ tôi sa sút, dễ tủi thân, khó tính và mọi chi tiêu trong gia đình cũng phải chắt chiu tiết kiệm hơn. Cũng từ ngày đó đến nay, tôi nhận ra tấm thẻ BHYT những năm trước “nằm im” đâu đó trong tủ, thì nay luôn đồng hành cùng bà mỗi lần đến BV thăm khám, điều trị bệnh.
Đợt ốm hồi tháng 5 vừa qua, mẹ tôi điều trị sỏi niệu quản và cắt túi mật tại BVĐK tỉnh Lạng Sơn. Tôi và bố đưa bà nhập viện, từ khâu tiếp đón bệnh nhân tại Khoa Cấp cứu đến phân luồng về các khoa điều trị, sắp xếp chỗ ở cho bệnh nhân, đến các chỉ định y khoa đều được các y bác sĩ thực hiện rất chu đáo, tận tâm và nhẹ nhàng. Mẹ tôi bước vào 2 ca phẫu thuật nội soi liền kề nhau không chút lo lắng và nhanh chóng hồi phục.
Đáng nói, trong suốt đợt điều trị kéo dài gần 30 ngày, gia đình tôi chỉ phải thanh toán phần đồng chi trả gần 10 triệu đồng, số còn lại khoảng 40 triệu đồng đã được quỹ BHYT chi trả. Trước ngày phẫu thuật và ngày xuất viện, tôi hỏi mẹ có thấy hài lòng với cung cách phục vụ của các bác sĩ tuyến tỉnh, thì bà chỉ ra dấu tay rồi cười và gật đầu liên tục. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất vui, vì bà đã tin vào tay nghề của các y bác sĩ tỉnh nhà, cũng như hiểu được sự sẻ chia to lớn và đầy nhân văn từ tấm thẻ BHYT.
Năm xưa tôi từng không hiểu tại sao mẹ suốt ngày lo kiếm tiền, chứ chả dám ăn ngon hay phung phí cho những chuyến du lịch. Song, giờ tôi đã hiểu ra rằng, trách nhiệm của mỗi người luôn đầy lên theo năm tháng. Việc mẹ tôi lo kiếm tiền, chắt chiu phòng cho tuổi già là chuyện mà bất cứ người nào cũng phải nghĩ tới, để lo cho tương lai không có lương hưu và thẻ BHYT.
Bác bạn thân của mẹ mỗi lần sang chơi nói với tôi rằng: “Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng chúng mày thôi là mẹ mày mặt mũi đã sáng bừng lên rồi. Đi đâu thì đi, làm gì thì làm phải về nhà thường xuyên vào!...”. Tôi quay sang nhìn mẹ, đang bâng khuâng trong đầu bao suy nghĩ, thì bà giật áo tôi rồi nhét vào tay tấm thẻ BHYT. Tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu thì bố tôi đi ra bảo: “Thẻ của mẹ sắp hết hạn rồi, đang giục đi gia hạn đấy!”.
Hoàng Thùy